7.
Sau cùng vẫn là tiếng chuông vào lớp đã cứu tôi một mạng.
Chưa bao giờ tôi ngồi thẳng tắp và ngay ngắn như hiện giờ, đến cả động đậy tôi đây cũng không dám, bởi vì ánh mắt rực lửa ở phía sau khiến cho tôi không thể xem nhẹ được.
Cái ánh mắt rực lửa này vẫn chưa hề dập tắt.
Triệu Thiến lúc này như chuột phát hiện ra gạo, mà tôi chính là đống gạo đó.
“Vào lớp rồi, cậu nghiêm túc chút đi.” Tôi không thể nhịn được mà nhắc nhở cô ấy.
Triệu Thiến lại vẫn hóng hớt, “Nè, hai cậu như vậy là tính ở bên nhau rồi hả?”
“Không.” Tôi cắn răng.
Triệu Thiến lại chỉ nghe những gì mà cô ấy muốn nghe, cái từ “không” đã bị cô ấy lược bỏ một cách triệt để. “Trực nhật giúp cậu ấy, đi canteen cũng phải mua chút đồ cho cậu ấy, đi ăn trưa hay lên thư viện cũng dính lấy cậu ấy, thậm chí đến quần áo giày dép cũng là cậu chọn cho cậu ấy.”
“Tớ nghĩ sao thời gian này cậu cứ đối tốt với cậu ấy như thế, hóa ra là rung động rồi ha ~”
“Không tệ nha, mắt nhìn người tiến bộ hơn so với trước rồi đó!” Vừa nói, cô ấy còn vừa giơ ngón cái cho tôi.
Hành động nhỏ này đương nhiên không qua nổi đôi mắt diều hâu trên bục giảng. Ngay sau đó, giọng hét vang tận mây xanh cất lên: “Triệu Thiến! Thì thầm cái gì vậy hả?”
“Nếu đã thích nói như thế, tiết này tôi cho em lên dạy thay tôi có được không?”
Rất là vinh quang, Triệu Thiến bị phát đứng.
Không còn tiếng thì thầm bên tai, tôi lại không thể nhịn được mà rơi vào trầm tư.
Trong thời gian này tôi thật sự đối xử rất tốt với Tề Sóc sao?
Tôi cũng không có làm gì mà…
Trực nhật là vì chú Dư sẽ lái xe đến đón, tôi đương nhiên không thể giống như nguyên chủ mà một mình đi trước, để Tề Sóc một mình đi bộ về.
Đi mua đồ ăn vặt cũng chỉ là thuận tay, đi ăn trưa cùng là vì cảm thấy cậu ấy một mình cô đơn, còn đến thư viện là tôi bị cậu ấy kéo đi mà.
Quần áo giày dép, ở, có lẽ có thể coi là tình mẹ bao la dành cho con đó.
Tôi càng nghĩ càng sụp đổ, không nhịn được mà ôm mặt, cái thế giới này đúng là lộn xộn quá rồi…
Tôi chưa chết tâm, thế là hỏi hệ thống độ hảo cảm của Tề Sóc hiện tại là bao nhiêu.
[Độ hảo cảm của Tề Sóc: 78.]
Nhìn thấy giá trị này, trong lòng tôi thấy vui vẻ, Bất kể như thế nào, cái mạng này cũng giữ được rồi.
Ai ngờ một giây sau, hệ thống lại bổ sung thêm, [Đây là số liệu của 1 giờ trước.”
Tôi ngơ ngơ ngác ngác, gặng hỏi: “Còn bây giờ?”
[50.]
Tôi lại trầm mặc…
Không nghĩ thì tôi cũng hiểu rồi, sự tuột dốc này tám phần là vì trò đùa vừa nãy của tôi. Tôi vô cùng nghi ngờ cái hệ thống này cố tình muốn tôi chớt, nếu không tôi đã không cần phải nói mấy lời thoại kia.
Sau ngày hôm đó, tôi chủ động kéo giãn khoảng cách giữa mình và Tề Sóc. Dường như Tề Sóc cũng cảm nhận được rồi, nhưng cậu ấy lại chẳng nói gì cả.
Từng ngày từng ngày trôi qua, dường như cảm nhận ngày hôm đó chỉ là do mình tôi nhầm lẫn.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Tề Sóc vẫn thi đậu vào đại học trọng điểm đúng như quỹ đạo tôi thiết lập.
Tôi không giỏi giống như Tề Sóc, chỉ thi vào một trường đại học bình thường. Rất trùng hợp, trường tôi ở ngay bên cạnh trường Tề Sóc.
Buổi tối, tại buổi tiệc tốt nghiệp, cả lớp đều chơi đùa cực kỳ vui vẻ. Đại khái là vận may của tôi quá kém. liên tiếp thua mấy ván game liền.
Thua thì bị phạt uống rượu,. Tửu lượng của tôi không hẳn là tốt, nửa cuối buổi tiệc gần như là một mình tôi ngồi trong góc sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cảm giác sau rượu thật sự khó chịu, tôi tốn 1 điểm tích lũy để hệ thống giải rượu cho tôi.
Tuy rằng không có cảm giác buồn nôn, nhưng đại não vẫn mê mang choáng váng và buồn ngủ.
Lúc sau Tề Sóc đưa tôi một ly nước ấm, tôi lịch sự lên tiếng cảm ơn, để lộ ra sự xa cách. Cho dù trong lòng Tề Sóc tôi chẳng được bao nhiêu độ hảo cảm, tôi có thể mờ mờ ảo ảo cảm nhận được rằng, Tề Sóc không hề muốn tôi.
Bảo đảm khoảng cách nhất định giữa nam chính và nữ phụ là điều mà bây giờ tôi nên làm. Tôi cố hết sức làm giảm cảm giác tồn tại của mình, nhưng có lúc sợ cái gì thì cái đó đến.
Đột nhiên có tiếng ầm ĩ ập vào tai, tôi mơ mơ hồ hồ mở mắt dậy, chỉ thấy trong nhóm người bỗng có một người đi về phía tôi, người ở hai bên tự động dạt ra để chừa một lối đi nhỏ.
Người đó ôm một bó hoa tươi rất bắt mắt, tôi nheo mắt để nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.
“Khâu Vân Nhiên?”
Mặt Khâu Vân Nhiên có hơi mất tự nhiên, cậu ta dừng lại trước mặt của tôi. Trong nháy mắt, tôi liền tỉnh táo lại.
“Trần Kiều Kiều, tôi, tôi thích cậu, cậu…”
“Cậu có thể làm bạn gái của tôi không?” Cậu ta lấy hết can đảm mà nhìn vào mắt tôi.
Tôi mở miệng, đang định nói gì đó, nhưng động tác của người nào đó còn nhanh hơn cả tôi.
8.
“Cậu ấy không đồng ý.” Không biết từ khi nào Tề Sóc đã ở phía sau tôi. Một tay cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi, nắm rất chặt, cứ như sợ tôi chạy mất, giọng nói nghe cũng lạnh lẽo hơn trước rất nhiều.
Lời tỏ tình được dày công chuẩn bị lại bị gián đoạn, Khâu Vân Nhiên không khỏi trầm mặt xuống.
“Liên quan gì đến cậu chứ.”
“Tôi đang hỏi cậu ấy.”
Tề Sóc quay đầu, ánh mắt cậu ấy chăm chú nhìn vào mắt của tôi, đôi môi mím chặt, cằm cũng căng chặt. Có thể thấy rõ, tâm trạng cậu ấy lúc này toang rồi.
Tôi đột nhiên thấy hơi tò mò, nếu mình đồng ý thì Tề Sóc sẽ như thế nào.
Đại để là tôi trầm mặc rất lâu khiến cho cậu ấy hoảng sợ, tay cầm ấy càng nắm càng chặt. Cũng không biết sức lực từ đâu ra, mà cậu ấy giống như sắp bóp nát xương tôi, lại tựa như là bám lấy sợi rơm cuối cùng để cứu lấy sinh mạng.
Ánh đèn nhấp nháy, cảm xúc trong ánh mắt cậu ấy mờ ảo, tựa như căng thẳng, lại tựa như khẩn cầu.
Tôi hít sâu một hơi, thẳng thắn đối mặt với ánh mắt của Khâu Vân Nhiên.
“Ừm.”
“Cậu ấy nói không sai, tôi không đồng ý.”
Tuy rằng rất hiếu kỳ phản ứng của Tề Sóc sau khi tôi đồng ý, nhưng vẫn thôi đi thì hơn, thế giới này đã đủ loạn rồi. Quan trọng là tôi không muốn làm trái với ý muốn của mình, càng không muốn nhìn cậu ấy buồn bã.
Tôi không nỡ, dù cậu ấy cũng đáng thương như vậy rồi. Từ góc độ nào đó mà nói, thì là tôi nợ cậu ấy.
Nói thật, tôi cảm thấy vô cùng kỳ diệu. Thoạt đầu “tôi” thích Khâu Vân Nhiên, cậu ta đối xử với “tôi” đúng kiểu gọi đến thì đến gọi đi thì đi. Hiện giờ tôi không thích cậu ta, cậu ta lại đỏ mắt mong chờ mà tiến lại gần.
Tôi lại nhìn thấy ánh mắt của Tề Sóc, ánh mắt ấy trở nên long lanh sau khi nghe thấy lời mà tôi nói. Cậu ấy đang sung sướng, vui mừng.
Trái tim bắt đầu đập nhanh, tôi không thể nói ra rốt cuộc cảm xúc của bản thân là gì.
Tôi cụp mắt, né tránh không nhìn cậu ấy. Mà trong ánh đèn lờ mờ, tôi lại trông thấy cậu ấy nắm chặt bàn tay tôi.
Tôi hít sâu một hơi, giọng nói không nóng không lạnh, rất thờ ơ: “Buông ra.”
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng run lên một chút. Tôi thử giãy tay ra, nhưng bàn tay lại chẳng thể thoát ra được.
Ấn đường bất giác nhăn lại, giọng nói của tôi cũng trở nên mạnh mẽ hơn: “Tề Sóc, buông ra.”
“Trần Kiều Kiều…” Tề Sóc gọi tên tôi, giọng nói cậu ấy hơi khàn, giống như chú chó nhỏ ấm ức vì bị bỏ rơi vậy.
Cậu ấy không muốn buông tay, tôi liền từ từ làm cậu ấy kiệt sức
Đại khái là thái độ của tôi quá lạnh nhạt, cho nên cuối cùng Tề Sóc cũng buông tay tôi ra.
Thái độ lạnh như băng của tôi khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Triệu Thiến kéo tôi lại hỏi: “Cậu thích Tề Sóc, tại sao vẫn từ chối cậu ấy? Lại còn từ chối với thái độ kịch liệt như vậy nữa.”
Tôi nhẹ nhàng cười một cái, thờ ơ bình thản mà mở miệng: “Ai nói là tớ thích vậy?”
Tiếng bước chân phía sau đột nhiên dừng lại, sau đó lại vội vã biến mất.
Tôi biết người đó là Tề Sóc.
Thích?
Tôi tạo ra cậu ấy, không ai có thể hiểu rõ hơn tôi, hiểu rằng cậu ấy yêu nữ chính như thế nào.
Hiện tại Tề Sóc thích tôi, nhưng mai sau thì sao?
Khi nửa kia mà tôi an bài cho cậu ấy xuất hiện, cậu ấy có còn thích tôi không?
Theo như tôi thấy, đoạn tình cảm này chỉ là điều ngoài ý muốn mà thôi.
Nhà họ Trần từ trước đến nay luôn thương yêu tôi. Sau khi tốt nghiệp, tôi liền đi đến rất nhiều nơi để du lịch.
Trong thời gian này, lần duy nhất tôi nhìn thấy Tề Sóc là khi gọi video với bố mẹ. Trên màn hình, tôi thoáng trông thấy cậu ấy một lần.
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuyên Thành Nữ Phụ Bắt Nạt Nam Chính, truyện full Xuyên Thành Nữ Phụ Bắt Nạt Nam Chính thuộc thể loại cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuyên Thành Nữ Phụ Bắt Nạt Nam Chính